Lí trí càng cao thì nỗi đau càng sâu, càng khiến người ta càng đau khổ tột cùng. Tiếng hát bay trên hàng phố bâng khuâng. Chiều đong đưa những bước chân đau mòn. Chợt nghe mùa thu bay trên trời không. Còn ai giữa mênh mông đời mình. Nỗi đau vùi lấp trên tuổi thơ.
Phố vắng hoang vu từ lúc em đi. Rồi trong mưa gió biết ai vỗ về. Bàn tay nào đưa em trong lần vui. Bằng những tiếng chim non thì thầm. Cho ngày tháng ưu phiền em mang.
Tình trong cơn ngủ mê. Rồi phai theo làn mi. Chợt khi mình nhớ về. Mộng thành mây bay đi. Còn gì trên đôi tay. Nên thầm hờn dỗi mình. Cho tình càng thêm say.
Tiếng hát ru em còn nuối trên môi. Lời nào gian dối cũng xin qua rồi. Để lỡ ngày sau khi ta cần nhau. Còn nuôi chút êm vui ngày đầu. Cho mình mãi kêu thầm tên nhau.